Khi thị trường túi vải không dệt ngày càng phát triển mạnh mẽ, việc lựa chọn nguyên liệu phù hợp không chỉ giúp nâng cao chất lượng sản phẩm mà còn tạo lợi thế cạnh tranh bền vững cho doanh nghiệp. Không ít đơn vị sản xuất phải chịu tổn thất lớn do chọn sai loại vải, dẫn đến tình trạng dễ rách, in ấn mờ nhòe hoặc không đạt chuẩn an toàn môi trường.
Việc hiểu rõ cách chọn nguyên liệu túi vải không dệt giúp đảm bảo độ bền, tính thẩm mỹ và hiệu suất sử dụng, đồng thời đáp ứng tiêu chuẩn thị trường trong và ngoài nước.
Trước khi bắt tay vào quy trình sản xuất, doanh nghiệp cần chuẩn bị kỹ lưỡng các kiến thức và công cụ liên quan để việc đánh giá và lựa chọn nguyên liệu trở nên chính xác và hiệu quả. Việc này không chỉ tiết kiệm chi phí mà còn giúp tạo dựng uy tín thương hiệu.
Việc chuẩn bị tốt sẽ giúp doanh nghiệp thực hiện cách chọn nguyên liệu túi vải không dệt một cách chuyên nghiệp, hiệu quả và bền vững. Các bước tiếp theo sẽ cụ thể hóa quy trình lựa chọn nguyên liệu trong phần kế tiếp.
Để đảm bảo sản phẩm túi vải không dệt đạt chất lượng tối ưu, doanh nghiệp cần áp dụng quy trình lựa chọn nguyên liệu theo từng bước rõ ràng. Mỗi bước dưới đây sẽ giúp bạn đưa ra quyết định chính xác, giảm thiểu rủi ro và nâng cao hiệu quả sản xuất.
Bước đầu tiên và quan trọng nhất là xác định rõ mục đích sử dụng túi: túi quảng cáo dùng một lần, túi thời trang tái sử dụng, túi thực phẩm hay túi xuất khẩu. Việc này giúp định hướng loại vải, định lượng và yêu cầu chất lượng tương ứng. Ví dụ: túi đựng thực phẩm nên ưu tiên vải không dệt PP định lượng 80–100gsm, an toàn thực phẩm và không mùi.
Hiện nay có 3 loại vải không dệt phổ biến: PP Spunbond (phổ thông, nhẹ, giá rẻ), PET (bền màu, chống thấm tốt), PLA (thân thiện môi trường, dễ phân hủy). Dựa vào mục đích sử dụng, bạn chọn loại vải phù hợp, đảm bảo độ bền và tính thân thiện sinh thái nếu cần. Cách chọn nguyên liệu túi vải không dệt hiệu quả là nắm được đặc trưng từng dòng để phối hợp linh hoạt.
Sử dụng thước đo chuyên dụng hoặc kiểm tra mẫu thực tế, xác định GSM – thường từ 40gsm đến 120gsm. Túi mỏng dùng vải 40–60gsm, túi đựng sản phẩm nặng cần 80–120gsm. Ngoài ra, kiểm tra độ dày bằng cảm nhận tay hoặc máy đo để tránh trường hợp định lượng đạt nhưng độ nén vải kém (do tái chế quá nhiều).
Quan sát kỹ bề mặt vải xem có đều màu, mịn và không lỗ thủng. Kiểm tra độ liên kết sợi bằng cách thử kéo nhẹ hoặc xé tại mép: vải chất lượng sẽ không tưa, không bong sợi và có độ đàn hồi nhẹ. Đây là bước kiểm tra trực quan đơn giản nhưng hiệu quả trong cách chọn nguyên liệu túi vải không dệt.
Một số vải không dệt không tương thích với công nghệ in offset, in lụa hoặc ép nhiệt do trượt bề mặt hoặc dễ lem màu. Bạn nên thử in mẫu trước khi đặt số lượng lớn. Vải cần có độ nhám nhẹ để ăn mực, và bề mặt không bám bụi. Nếu có yêu cầu ép màng hoặc cán bóng, nên chọn loại PP xử lý Corona.
Cuối cùng, đối chiếu giữa các nhà cung cấp khác nhau để lựa chọn mức giá hợp lý nhất mà vẫn đảm bảo chất lượng. Ưu tiên chọn nhà cung cấp có giấy chứng nhận nguồn gốc, kết quả kiểm định và phản hồi tốt từ khách hàng khác. Đừng chỉ chọn vì giá rẻ – đây là lỗi phổ biến khiến chi phí phát sinh cao hơn về sau.
Dù quy trình đã rõ ràng, nhiều doanh nghiệp vẫn gặp sai sót trong quá trình chọn nguyên liệu. Những lỗi này không chỉ ảnh hưởng đến chất lượng túi mà còn gây lãng phí thời gian, chi phí, và ảnh hưởng uy tín thương hiệu.
Sau khi đã thực hiện quy trình chọn nguyên liệu, việc đánh giá hiệu quả là bước không thể thiếu để xác nhận tính đúng đắn và tối ưu của lựa chọn. Nếu nguyên liệu được chọn chuẩn xác, sẽ có nhiều dấu hiệu rõ rệt ở cả khâu sản xuất lẫn sản phẩm đầu ra.
Không phải nguyên liệu nào cũng phù hợp với mọi loại túi. Để tối ưu chi phí và chất lượng, bạn cần phân loại mục đích sử dụng và chọn nguyên liệu phù hợp từng nhu cầu. Dưới đây là 5 cách lựa chọn hiệu quả được các nhà sản xuất hàng đầu áp dụng.
Nếu túi dùng để đựng hàng nặng (tài liệu, hộp quà, sản phẩm gia dụng), nên chọn vải PP không dệt từ 80gsm trở lên, loại ép dày, không pha tạp. Tránh dùng vải quá nhẹ dù chi phí thấp vì dễ gây rách quai, mất uy tín thương hiệu.
Túi quảng cáo dùng 1–2 lần nên chọn loại PP spunbond 50–70gsm, giá rẻ, màu sắc đa dạng, dễ in logo. Tuy không cần độ bền cao, nhưng vẫn cần đảm bảo bề mặt phẳng, không có lỗi rút sợi để hình ảnh in sắc nét.
Với các chiến dịch "xanh", túi đựng thực phẩm, mỹ phẩm thiên nhiên… nên chọn vải PLA hoặc PET tái chế, có chứng nhận phân hủy sinh học hoặc thân thiện môi trường. Cách này giúp nâng cao hình ảnh thương hiệu.
Tùy vào kỹ thuật in (in lụa, in chuyển nhiệt, ép màng...), nên test trước độ bám mực. Vải PP có xử lý bề mặt Corona là lựa chọn tốt nhất nếu cần in phức tạp hoặc cần độ bám mực cao, tránh bị lem màu sau thời gian sử dụng.
Nếu làm túi cho đối tác quốc tế, đặc biệt châu Âu hoặc Mỹ, nên chọn nguyên liệu đạt chuẩn RoHS, REACH, hoặc chứng nhận ISO. Cách chọn nguyên liệu túi vải không dệt trong trường hợp này cần phối hợp kỹ giữa kỹ thuật và pháp lý.
Chọn đúng nguyên liệu là yếu tố sống còn trong sản xuất túi vải không dệt. Khi áp dụng đúng cách chọn nguyên liệu túi vải không dệt, bạn sẽ kiểm soát được chất lượng, chi phí và sự hài lòng của khách hàng. Hãy bắt đầu từ mục tiêu sử dụng, lựa chọn nguyên liệu có kiểm chứng và luôn theo dõi phản hồi thực tế để cải tiến. Đó chính là cách làm bền vững cho mọi doanh nghiệp sản xuất túi vải.
Có. Vải không dệt dễ bị giòn, phai màu hoặc giãn nếu tiếp xúc lâu với nắng gắt, độ ẩm cao hoặc môi trường axit. Cần bảo quản nơi khô ráo, thoáng mát và tránh ánh sáng trực tiếp.
Tùy vào loại vải. PP và PET không dệt có thể tái chế nếu chưa bị nhiễm bẩn. Tuy nhiên, việc thu gom và phân loại cần thực hiện đúng quy chuẩn để đảm bảo chất lượng tái chế.
Có, nếu bạn sản xuất số lượng lớn và có kho chứa đạt chuẩn. Mua theo cuộn giúp giảm giá thành đơn vị, nhưng cần kiểm tra định lượng và chất lượng đồng đều trước khi cắt.
Phù hợp. Đa số vải không dệt PP chịu được nhiệt từ 120–140°C, thích hợp cho ép quai hoặc ép logo. Tuy nhiên, cần kiểm tra độ dày và tính chịu nhiệt của từng lô hàng để điều chỉnh nhiệt độ phù hợp.
Nên chọn nhà cung cấp có xưởng sản xuất trực tiếp, công khai chứng nhận chất lượng (ISO, SGS...) và cho phép test mẫu. Tránh các nguồn không rõ xuất xứ hoặc chào giá thấp bất thường.